DƯƠNG CẦM
Thơ
Dương cầm
Rồi giá lạnh ở ngoài khung cửa
Nỗi ám ảnh chiến tranh mù tăm
Người thổi hồn vào gian phòng lặng phắc
Bức tường cao chan chứa âm thanh.
Mở ra khoảng thời gian riêng biệt
Miền đất chưa tàn úa bao giờ
Chạm vào trời cao thanh khiết
Lòng yêu chẳng chia biệt già nua.
Người xóa cả thẳm sâu ngăn trở
Rừng cây đất đá bên nhau
Những số phận qua mùa chia sẻ
Nụ cười hiểu rõ dài lâu.
Cuộc chuyện trò chưa dứt cuối miền xanh
Giai điệu trẻ tươi ngân khẽ
Vô hạn là con đường đã mở
Ngày trong ta ngày cuộc sống nồng nàn.
TÔN NỮ THU THỦY