CHÙM THƠ PHẠM ĐỨC LONG
Chùm thơ PHẠM ĐỨC LONG
BÀ TÔI
(Thương nhớ Bà mẹ Việt Nam anh hùng Đậu Thị Thuyên)
Một đời đồng cạn đồng sâu
Nắng mưa khuya sớm dãi dầu héo hon
Trải bao trăng khuyết trăng tròn
Thân cò lặn lội nuôi con dật dờ
Ông mất sớm, nhà bơ vơ
Một tay năm đứa con thơ quầy quà
Bà bươn chải hết chiêm mùa
Bơi qua lụt lội, đồng chua ruộng phèn
Thế rồi con cũng lớn lên
Hai đứa vào trận Điện Biên một ngày
Đêm khu Bốn gió lắt lay
Bỗng nghe tiếng súng vọng bay trở về
Tin chiến thắng rộn làng quê
Bà ngồi tựa cửa tứ bề trông con
Chỉ nghe gió hú quanh cồn
Mây bay trắng xóa, hoàng hôn nhuốm bà!
“Trăm năm trong cõi người ta”
Bà tôi trăm tuổi đi qua cõi đời
Khôn nguôi ngóng một phương trời
Hai người con mãi một thời Điện Biên!
MỘT THUỞ, SÔNG BỜ
Tháng Ba rưng rức sông Bờ
Cây Pơ Lang trổ ngẩn ngơ nền trời
Tiếng bìm bịp rúc bời bời
Gửi hồn trong nắng, trắng phơi sương dầm
Dòng sông lắng giữa ngày xuân
Cuốn trôi một thuở thăng trầm binh đao
Bao bàn chân lạc mất nhau
Có bao đứa trẻ cơ cầu nổi trôi
Sông Bờ ơi, sông Bờ ơi
Nơi khắc dấu của một thời chiến chinh
Cầu cho con nước mát lành
Ngàn năm sông chở thanh bình nhẹ trôi…!
MÂY TRẮNG TRỜI QUÊ
Đất trời Tổ quốc mênh mông
Bao người ngã xuống vẫn không nấm mồ
Bao bà mẹ tóc bạc phơ
Đời lay lắt mãi ngóng chờ tin con
Lặn vào hồn nước hồn non
Chẳng tranh đất cát, chẳng bon chen nhà
Những người trai trẻ xông pha
Họ đi thanh thản, nên ta đau nhiều
Ở đâu giữa chốn hoang liêu
Rừng xanh, biển đảo nắng thiêu bão bùng
Xin người hóa núi hóa sông
Ngàn năm mây trắng phiêu bồng bóng quê!