CHỢ ÂM DƯƠNG
CHỢ ÂM DƯƠNG
mẹ sau trăng mỏng sương dày
trông lên chỉ thấy gió lay ngọn đèn
đốm đèn nửa lạ nửa quen
nửa trên cõi Phật nửa bên cõi người
vẳng như tiếng mẹ ơi… hời
ấm trầm thao thiết từ nơi vô thường
rằng, con đến chợ Âm Dương
giận hờn bỏ lại, nhớ thương mang về
mẹ đà khuất ánh sao khuya
muộn phiền con biết dãi dề cùng ai
ví bằng cầm nổi trong tay
thì con trút bỏ tự ngày đương xoan
liêu xiêu bóng chợ sắp tàn
mưa gieo lất phất ướt tràn đêm thâu
biết tìm thuở ấy nơi đâu
nhớ thương xa lắc nỗi đau vẫn gần
mỗi xuân chợ họp một lần
xin mẹ chầm chậm bước chân về trời
giúp đời níu lại tình vơi
để con tìm thấy một thời khó quên
Chợ Viềng xuân