XUÔI VỀ ĐẤT MŨI
Thơ
XUÔI VỀ ĐẤT MŨI
Một lần về quê mẹ cùng anh
Biển bao quanh, ngực trần Đất Mũi
Dòng Năm Căn ráng chiều vời vợi
Bông điên điển vàng ngây ngất
bát canh chua
Đất Mũi kiêu hùng tự ngàn xưa
Nghe mênh mang điệu hò sông nước
Sức trai trẻ đan ken rừng đước
Cuối đất đầu ghềnh cho Tổ quốc bình yên
Con gái Bắc e chẳng bén duyên
Áo bà ba thẹn thùng che nghiêng
vành nón
Chiếc khăn rằn buộc lời hò hẹn
Mảnh đất phèn, em có chịu làm dâu?
Có mẹ có anh - em thương cả Cà Mau
Dòng Trẹm đỏ cá bông lau lội ngược
Hòn Bạc, Hòn Khoai vươn mình
ra phía trước
Rừng U Minh khắc khoải nhớ sông Hồng.
Nguyễn Thị Thanh Long