TRÊN VỒNG NGỰC TRẺ TRAI
TRÊN VỒNG NGỰC TRẺ TRAI
Trên vồng ngực trẻ trai
cây súng
vẫn nhịp thở của thời đánh giặc
bức thư tình
còn nguyên hơi ấm của má thắm môi hồng
ngẩng lên
trời mây vời vợi
cúi xuống
cây cỏ hồn nhiên phủ kín vết đạn bom
chỉ Trường Sơn
hiểu mình được xanh lên từ máu
ngày không anh
quê nhà nuốt khan giông bão
nước mắt quê nhà
dầm ướt mái gianh
người con gái quê nhà
vẫn ôm cau vàng trầu úa
tránh nhìn trăng tròn
để không thấy mình đã khuyết
nơi trái tim người lính ngừng đập
“...đang nối linh thiêng vào đời”
để cõi người
lắng hồn quá khứ thao thiết gọi tình yêu
Anh chìm vào lòng đất không dấu vết
Nhưng sự bất diệt của bức thư tình
Đã vượt mưa dầm nắng lửa
Vọng tới đất trời
Hồn chữ gọi tình yêu
Quảng Trị 2010
NGUYỄN THỊ NGỌC HÀ