QUÊ CHỒNG
Quê chồng
Nhớ trận lũ ở quê chồng
Bến sông năm ấy tôi về
Nước dâng ngập trắng con đê quê nghèo
Câu hò lỡ tuột dây neo
Để cho lạnh cả mái chèo qua sông
Nửa quen nửa lạ quê chồng
Ngõ thôn lầy lội chiều không bóng người.
Tìm đâu khói rạ tháng mười
Nắng thơm rơm mới lúa phơi sân nhà
Chỉ còn mẹ đẫm trong mưa
Lội bùn đi đón dâu vừa về thăm
Rầu lòng muôn nỗi khó khăn
Mừng con đến cả nếp nhăn cũng cười.
Nước sông tràn mắt mẹ tôi
Tràn vào tôi một dòng đời gian nan
Dòng Lam gánh lũ bao lần
Ao cơm nhàu nát sóng vần mà đau
Bóng cò phiêu dạt nơi đâu
Đồng xanh ngập nước bạc màu gió hoang.
Lũ tan khăn gói về làng
Mẹ tôi cánh hạc đã mang đi rồi
Vẫn còn sông đó, dòng trôi
Con đò đẫm đượi mồ hôi quê chồng.
NGUYỄN THỊ NGỌC HÀ