NHỮNG NỐT LẶNG
NHỮNG NỐT LẶNG
Một lần, tôi đi viếng một thanh niên yểu mệnh. Cậu mới 29 tuổi, cưới vợ chưa đầy năm thì bị tai nạn. Chỉ cần nghĩ tới cũng đủ để khiến người ta ngậm ngùi. Không ít người đến, nắm tay người vợ trẻ, ôm bờ vai gầy của người cha già, nhìn di ảnh, thắp hương xong thì ra một góc vắng vắng ngồi sụt sùi thương cảm.
Nhưng không phải ai cũng thế, sau lưng tôi, vài kẻ hình như là bạn của người vợ trẻ, thản nhiên vấn chuyện: Ảnh bị hồi nào?... Trời ơi, container cán ngang thì còn gì là người nữa… Vậy là chết đói chứ đã đến nhà bạn ảnh đâu”, v.v…
Cô vợ, chẳng biết có phải vì thần kinh lúc ấy đã hóa đá rồi không, vẫn có thể trả lời ráo hoảnh đám bạn. Những người lớn tuổi cảm thấy khó chịu, muốn cáu, nhưng ai nấy đều kìm lại vì không muốn nặng lời có thể khiến kinh động tới người vừa ra đi lẫn những người ở lại.
Nhiều đám cũng gặp tình trạng tương tự như thế. Không chỉ với những người chết trẻ, và những lời sẻ chia vô tâm cũng ở nhiều lứa tuổi. Những chia sẻ khiến người trong cuộc cạn lời.
*
Bạn tôi kể, hồi chồng đi học bên Mỹ, khi cô sinh con thứ hai, anh ấy bận học không thu xếp về được. Nhiều đồng nghiệp thân quen liền khía vô. Đại loại, tội nghiệp quá! Sao vợ “lâm bồn” mà chồng không về? Gặp mình chắc mình chết vì tủi thân! Bạn chứ nếu là mình thì không cho ảnh đi đâu. Vợ chồng đi đâu cũng phải có nhau chứ! Hoặc, mình bạn xoay xở làm sao với đồng lương còm, chồng đi học xa biền biệt? v.v... Bạn tôi thật thà kể rằng bên cạnh công việc chuyên môn, bạn còn thu vén thời gian học làm bánh, làm chè, làm khô bò, khô gà… đủ loại buôn bán online vừa cho vui, vừa có thêm thu nhập nuôi con. Vậy mà không ít kẻ tọc mạch: Phục bà quá! Nhà này một tháng phải xài mấy chục triệu, á. Nhưng anh xã lo hết à, chứ không cực như bà!
Trường hợp một người bạn khác rơi vào hoàn cảnh gia đình lục đục, lắm kẻ nhân danh bạn bè nhào vô han hỏi. “Rồi con cái tính sao? Ai chu cấp cho tụi nó?”. Chị bạn trả lời, mấy mẹ con vẫn ổn, gia đình dàn xếp với nhau để không ảnh hưởng gì tới bọn trẻ. Tức thì người kia đế luôn: Nhỏ bạn mình hồi ly hôn, mới đầu ông chồng cũ chu cấp, sau khi ổng có vợ mới là không đưa một xu. Mình lo cho bạn quá à!
Cuộc sống này cần biết mấy sự chia sẻ nhưng quả thực, có những sự chia sẻ mà giá trị của nó thua rất xa sự im lặng. Trước những sự chia sẻ vô giá trị ấy - thậm chí còn có thể kéo người khác “xuống dốc không phanh” thì tốt hơn hết hãy thà như chưa quen biết.
Tôi thích nốt lặng trong khuông nhạc. Nó là quãng nghỉ để âm thanh sau đó cất lên dày dặn hơn, tha thiết hơn. Đôi khi nốt lặng khiến người nghe xúc động rơi nước mắt.
Trong dòng chảy của cuộc sống, vẫn cần nhiều hơn những nốt lặng. Đến với nhau, có khi chỉ cần nhìn thật sâu vào mắt, nói với bạn mình rằng, ổn chứ? Và trao một nụ cười nhẹ để bạn biết mình chỉ mong chờ có vậy thôi. Bạn muốn chia sẻ gì thì mình sẽ nghe, muốn hỏi gì thì mình lại nói. Nếu tinh ý, có khi còn nhận ra rất nhiều câu hỏi trong cuộc sống này thực ra cũng chẳng cần câu trả lời đâu, mà chỉ là để cần có ai đó ngồi lắng nghe mình hỏi. Vậy thôi. Mà có khi chẳng cần nghe ai hỏi ai, chỉ cần một cái ôm khi người bạn của mình đang chênh vênh giữa dòng đời này đã là đủ ấm.
VŨ THU HƯƠNG
Ảnh: Internet