column_right getExtensions 1750504598-1750504598

column_right module news_latest

column_right module news_featured

column_right module news_by_category

column_right module news_by_category

column_right module news_by_category

column_right module news_by_category

column_right module banner

column_right prepare data 1750504598-1750504598

NHƯ VỆT NẮNG…

NHƯ VỆT NẮNG…

Đăng bởi: Admin Ngày đăng:25-05-2025

Như vệt nắng…

BÙI DUY PHONG

Khi những cơn giông bất chợt đổ xuống, mùa hè đã gõ cửa khi nàng xuân còn dùng dằng chưa muốn dời gót. Tất bật với nhịp sống hiện đại, đôi khi không nhận ra sự đổi thay của đất trời, vạn vật. Phố phường vẫn mãi dòng dịch chuyển của người và xe mỗi ngày. Một ngày về lại vườn xưa, bắt gặp mùi hương quê dịu nhẹ thoảng trong không gian trầm lắng, mới hay thiên nhiên đã ca khúc giao mùa tự bao giờ rồi.

Nắng trong vườn

Tết Đoan Ngọ, mùng 5 tháng 5 âm lịch, còn gọi là tết Đoan Dương. Lang thang trong vườn phía sau nhà, nghe dậy lên những mùi hương. Trái mít ướt chín tỏa mùi thơm ngào ngạt. Cây dâu da chi chít trái trên thân hay mấy chùm xoài treo lủng lẳng trông bắt mắt lắm mà không có ai hái vì đám trẻ chưa kịp về.

Khu vườn xưa rộn tiếng cười con trẻ những trưa hè giờ chỉ còn tiếng chim trong vòm lá. Những trái mít được vỗ bình bịch mỗi ngày xem thử đã chín chưa. Những quả ổi chi chít dấu móng tay bấm, kiểm tra. Xoài non bị vặt khi chưa kịp lớn. Chúng tôi cứ đợi cho đến tận trưa ngày tết Đoan Ngọ để được vào vai cây. Bà nội giao cho mỗi đứa trèo lên nấp sẵn trên những cây ít sai quả đợi bà dùng rựa giả vờ chặt vào gốc và cất tiếng hỏi “Có chịu ra trái không?”. Chỉ chờ có thế, cả bọn nhao nhao “có, có để con ra” rồi tụt xuống cười như nắc nẻ.

Nội gieo vào lòng con trẻ những niềm tin vô hình vì nghĩ cây cũng có linh hồn như con người vậy. Cây cũng biết buồn, biết vui, biết hờn giận… từ đó dạy cho các cháu biết chăm sóc, nâng niu những cây do bà trồng. Mỗi khi chúng đơm hoa kết trái, tôi lại nghĩ do lời dọa của bà dịp tết Đoan Ngọ đó thôi. Những niềm tin vào đấng siêu nhiên nào đó luôn làm các cháu của bà tin sái cổ như rụng cái răng sữa là đem ném lên mái tranh hú chuột chờ nó trả cho. Mỗi đêm tỉnh giấc, tôi giật mình sờ thử xem răng đã được trả chưa. Trong cái ngày đặc biệt này chúng tôi cứ vô tư chui từ bụi này sang lùm nọ mà không sợ rắn, vì bà nói “trốn như rắn mùng năm” mà. Còn biết bao kỷ niệm thời ấu thơ nữa đã cùng bà sang thế giới bên kia để cho cháu bà đứng giữa khu vườn xưa nghe tim mình chộn rộn. Thoáng chút hương của những ngày cũ làm dậy lên trong lòng bao nỗi nhớ mà ước gì có thể gói được mang theo cùng về với phố phường nhộn nhịp. Để mỗi khi nhớ về nơi chôn rau cắt rốn, có thể lấy ra mà hít hà cho thỏa.

Mâm cỗ tết Đoan Ngọ

Giờ đây, tết Đoan Ngọ đã ít nhiều phai nhạt và không còn mấy ý nghĩa. Bánh ú, bánh gio chẳng phải đợi đến tháng 5 mới được ăn. Trái cây, hoa quả tận những lục địa xa xôi giờ được bày bán đầy. Những món quà quê mà ngày còn nhỏ ta phải đợi đến tận nửa năm trời mới có. Nhớ nhất là món “mít đút” bà làm ngon hơn bất cứ món quà nào khác. Những múi mít hườm hườm được tách hạt rồi cho vào đó chút nhân làm từ sợi dừa, nếp, hạt mít giã nhuyễn xào với dầu hành đem hấp lên cho chín. Ngon hơn chút nữa là có tí thịt heo băm. Chỉ vậy thôi nhưng là món ăn nhớ cả một đời người bởi nó được làm tỉ mỉ bằng cả tấm lòng của bà dành cho các cháu.

Những món ăn giản đơn chứa đựng bao tình cảm của người làm giờ chỉ thấy thôi cũng đủ khiến rưng rưng. Hương vị tình thân hun đúc nên thứ tình cảm gắn bó keo sơn giữa các thành viên trong gia đình. Ngồi thưởng thức nhiều món ăn hiện đại bây giờ như bánh pizza, hamburger và nhiều loại trái cây ngoại nhập làm ta nhạt nhòa cảm xúc như mất đi một thứ gì đấy luyến tiếc lắm. Ngoài kia vệt nắng giữa ngày đã quét qua con đường nhộn nhịp xe cộ như cuốn đi những ký ức của năm xưa. Còn đâu không gian của năm tháng cũ. Nhớ lắm, ngày xưa ơi.

Ảnh: Internet

BÀI VIẾT NỔI BẬT