NGẮM TỪ PHÍA SAU
NGẮM TỪ PHÍA SAU
Tôi rất thích ngắm chồng con từ phía sau. Hình ảnh anh ấy nắm tay hai đứa con thong dong bước đi, cho tôi cảm giác bình yên.
Bàn tay lớn chai sạn bao bọc bàn tay nhỏ. Vừa đi, ba cha con vừa trò chuyện vui vẻ. Thi thoảng một trong số họ ngoái lại phía sau tìm tôi. Nụ cười như lời giục hãy đi nhanh hơn. Cảm giác đó tôi muốn lưu giữ mãi trong lòng.
Sau này, trong những lúc ngồi chờ khám ở hành lang bệnh viện, những giây phút dài đến vô tận đó tôi hay tìm lại những tấm ảnh chụp mấy cha con để ngắm, để hồi tưởng, để át đi những lo lắng đang ngập trong lòng.
Tôi trở bệnh khi hai con còn quá nhỏ. Bệnh viện đầu tiên chưa phát hiện ra điều gì thật rõ ràng, và lời khuyên dành cho tôi là nên tới Bệnh viện K. để kiểm tra. Tôi lặng người với lời khuyên đó, nhưng quyết định không nói gì với chồng. Tôi đến rồi cứ ngồi trên hành lang bệnh viện, căng cứng người để xua đi nỗi sợ hãi bằng cách ngắm những tấm hình. Chồng tôi có hỏi về lần khám trước, nhưng tôi nói cần làm thêm xét nghiệm. Câu chuyện chỉ dừng lại ở đó bởi tôi lảng đi sang phòng các con.
Tôi không muốn nói gì với chồng khi mọi thứ chưa rõ ràng. Công việc dường như choán hết tâm trí, bào mòn sức lực của anh. Tôi từng cằn nhằn, cáu kỉnh, nhưng rồi chịu thua, bởi chồng tôi nói đúng: Ai trong độ tuổi này không phải lao động để kiếm sống? Để cuộc sống ổn định, nuôi được con cái nên người thì vật chất là điều kiện tiên quyết. Anh đi với công việc của anh. Tôi cứ làm công việc của tôi rồi trở về tất bật với tụi nhóc. Nhìn bề ngoài thì gia đình bình yên, nhưng đôi khi tôi có cảm giác cuộc hôn nhân của mình đang rời rạc.
Khi tôi đi khám ở Bệnh viện K, không hiểu vì sao chồng tôi lại biết lịch để tới. Mắt nhìn mắt, tay nắm tay. Chúng tôi trong cuộc hôn nhân gần mười năm, lần đầu tiên ngồi bên nhau, im lặng rất lâu. Tôi biết ơn chồng đã đến để cùng tôi chờ đợi khoảnh khắc đó. Ở giữa lằn ranh của đau ốm, sức khỏe, bệnh tật, sinh tử, tôi mới hiểu hết giá trị của cuộc sống gia đình, của tình nghĩa vợ chồng.
Ơn trời, sau đó tôi không sao. Niềm hạnh phúc vỡ oà đến chảy nước mắt. Tôi trở về với cuộc sống thường ngày và ngạc nhiên khi chồng thay đổi rất nhiều. Những cuộc nhậu với bạn bè, với đối tác không cần thiết anh biết nói lời từ chối. Anh có những chiều về sớm hơn tôi và vào bếp nấu những món vợ con thích. Anh tắt điện thoại khi ăn cơm để nghe con nói chuyện.
Sau bữa cơm, việc chồng xắn tay rửa chén không còn xa lạ. Anh dạy con trai lớn học hành rồi dạy con biết làm việc nhà giúp mẹ. Thậm chí khi mẹ ốm, ba không ở nhà, con trai phải canh chừng mẹ.
Những điều nhỏ nhặt ấy khiến tôi cảm động, các thành viên trong gia đình gắn bó với nhau hơn. Khi tôi bận, anh hỗ trợ tôi việc nhà, con cái. Khi anh bận, tôi cũng sẵn lòng chia sẻ. Cuộc sống gia đình dần dần như những bánh răng ăn khớp, trở nên nhịp nhàng hơn rất nhiều sau biến cố sức khỏe của tôi.
Đến bây giờ, nhiều năm qua đi, tôi vẫn thích thú với việc đi sau mấy cha con để chụp lại những tấm hình, lưu giữ khoảnh khắc giúp lòng mình bình yên. Hạnh phúc đời người hệt như câu “biết đủ là sẽ đủ”…
ĐINH HƯƠNG
Ảnh: Internet