MỘT THOÁNG ĐƯỜNG BIÊN
MỘT THOÁNG ĐƯỜNG BIÊN
Trên cung đường tuần tra biên giới
Giữa đỉnh mây ngàn ta chợt nhận ra nhau
Nơi ấy mùa này nắng chẳng vàng đâu
Gió dằn dữ lật tung chiều biên ải…
Đường mới mở cheo leo xa ngái
Dõi mắt phương nào cũng tít tắp rừng xanh
Bạn với anh chỉ mây trắng buông mành
Nên vực thẳm, núi cao cũng bồng bềnh cổ tích…
Đêm vùng biên cô liêu tĩnh mịch
Một bếp lửa hồng thức suốt năm canh
Anh đánh thức rừng bằng những âm thanh
Phá đá, nổ mìn, san ngầm, băng suối
Quà của lính làm đường biên giới
Là nhánh lan rừng còn đẫm sương đêm
Là mỗi mét đường được nối dài thêm
Là vạch sóng “Viettel” đủ nhận tin điện thoại
Ở đường biên không bóng hình con gái
Thiếu những âm thanh phố thị ồn ào
Mùa thu nơi này cũng chẳng xôn xao
Mà e ấp mà dịu dàng đến lạ
Thu kín đáo ẩn trong vòm lá
Trong màu hoa thắp lửa chuối rừng
Trong ánh mắt cười một thoáng rưng rưng
Khi lính công binh hướng về tổ ấm…
Ta bỗng thấy mùa về rất chậm
So với cung đường vừa mở sáng nay
Một thoáng dùng dằng tay nắm bàn tay
Thế cũng đủ níu mùa Thu ở lại.
Quỳnh Vân