KHI VỢ VẮNG NHÀ
KHI VỢ VẮNG NHÀ
Nệm, chăn một nửa dư thừa
Giường đôi, ngủ lẻ, bộn bừa mênh mông
Em xa, nhà chợt trống không
Vườn treo biếng tưới, lọ hồng ngại thay.
Thơ nào đọc cũng chẳng hay
Anh đưa ảnh vợ lên “phây” khoe làng
Bạn bè khen dọc, khen ngang
Anh vui như thể mình đang hết nghèo!
Chẳng còn em để mè nheo
Những ngày vắng vợ cheo leo quá trời
Độ cao nào cũng sợ rơi
Chiêm bao thấy biển ngã nơi chân giường.
Nửa đêm ra gió sợ sương
Ra trăng sợ cái thất thường của hoa
Sợ cô hàng xóm đi qua
Cứ thơm thoang thoảng như là mới quen.
Mau mau về nhé nghe em
Thi nhân chữ nghĩa thòm thèm tinh khôi
Dòng đời neo khó, dễ trôi
Bến đi, thuyền đậu…Xa xôi làm gì.
Con người cũng bé tỉ ti
Quên sân, lạc ngõ có chi lạ lùng
Anh không làm được anh hùng
Em mau về nhé, ta cùng chân phương!
Nguyễn Hữu Quý