column_right getExtensions 1765017834-1765017834

column_right module news_latest

column_right module news_featured

column_right module news_by_category

column_right module news_by_category

column_right module news_by_category

column_right module news_by_category

column_right module banner

column_right prepare data 1765017834-1765017835

HẬU PHƯƠNG LẶNG THẦM

HẬU PHƯƠNG LẶNG THẦM

Đăng bởi: Admin Ngày đăng:23-07-2025

HẬU PHƯƠNG LẶNG THẦM

Bài và ảnh: Thành Long

Khi nắm tay vợ và con gái đi dạo trên phố cổ Hội An vào sớm bình minh, Thượng úy Lê Tiến Công - Trợ lý Quân lực, Phòng Tham mưu, Lữ đoàn 88 (Binh chủng Hóa học) - không giấu được niềm hạnh phúc. Giây phút ấy, tiếng cười con trẻ, ánh mắt rạng ngời của người vợ như xua tan những tháng ngày xa cách vì nhiệm vụ. Đằng sau bước chân người lính ấy là cả một hành trình bền bỉ, hy sinh thầm lặng của người vợ - chị Nhung Thị Thanh Hương - người đã âm thầm gánh vác gia đình, làm điểm tựa vững chãi cho chồng yên tâm công tác.

Tổ ấm hạnh phúc của gia đình Thượng úy Lê Tiến Công

 

“Vợ bộ đội thì phải mạnh mẽ lên chứ!”

Năm 2020, giữa cao điểm dịch Covid-19, một cuộc gặp tình cờ trên ứng dụng hẹn hò đã đưa chàng sĩ quan trẻ gốc Hà Nội và cô gái xứ Quảng đến với nhau. Khi ấy, chị Hương đang là tình nguyện viên trực chốt phòng dịch, ban đêm tranh thủ lên mạng trò chuyện. Lúc thấy hình đại diện người mặc quân phục, chị thấy tin tưởng và bắt đầu kết nối. Sau nhiều tháng tìm hiểu qua tin nhắn, điện thoại, rồi gặp mặt, trò chuyện, sự chân thành, kiên trì của chàng lính trẻ đã dần chạm tới trái tim cô gái phố Hội.

Tình yêu nảy nở, rồi nên duyên chồng vợ. Nhưng chưa kịp tận hưởng trọn vẹn hạnh phúc lứa đôi, anh Công nhận lệnh chuyển công tác vào Bình Định - cách nhà 300km. Gạt nước mắt chuẩn bị quân trang cho chồng lên đường, chị Hương ôm nỗi buồn vào lòng, cố mỉm cười để anh vững tâm. “Vợ bộ đội thì phải mạnh mẽ lên chứ!”, anh động viên vợ. Câu nói giản dị, mà như một lời hẹn ước - người đi giữ nước, người ở giữ nhà.

 

Chịu thiệt thòi để chồng yên tâm ngoài trận tuyến

Khi mang thai con đầu lòng, chị Hương gần như một mình chống chọi với nỗi mệt mỏi của cơ thể và cả sự tủi thân. Cơn nghén nặng khiến chị kiệt sức, nhiều đêm mất ngủ, muốn buông xuôi. Nhưng chị vẫn giấu đi những giọt nước mắt để nói chuyện với chồng qua điện thoại bằng những câu chuyện vui, những chi tiết nhỏ về con, để chồng yên tâm huấn luyện tân binh.

Từ lúc cưới đến khi sinh con, anh Công chỉ có thể về thăm nhà đúng 3 lần. Mọi việc khám thai, tiêm phòng, chăm sóc đều một tay chị và gia đình ngoại gánh vác. Tới ngày sinh nở, chị được chỉ định mổ vì nguy cơ cho cả mẹ và con. Anh Công chỉ có thể dõi theo qua màn hình điện thoại, lo lắng mà không thể bên cạnh.

Khi con ốm liên miên, viêm phổi, viêm đường ruột phải nhập viện hàng tháng, có tháng đến hai lần, chị Hương vừa chăm con, vừa gồng gánh nỗi cô đơn trong bệnh viện. Có đêm chị mệt quá, ngồi dựa lưng vào tường ôm con ngủ gật, đến khi anh Công tranh thủ về phép bất ngờ đến thăm, nhìn thấy cảnh ấy, anh nghẹn lòng. “Em đã vất vả nhiều quá rồi!” - anh chỉ kịp ôm vợ vào lòng, để mặc cho chị bật khóc nức nở vì bao ngày gồng gánh, giờ mới có chỗ dựa.

 

Hạnh phúc của người lính là có một người vợ phía sau

Chị Hương nghỉ làm, tạm gác lại công việc riêng để chăm con và làm chỗ dựa cho chồng. Gia đình chỉ trông vào đồng lương quân nhân. Nhưng chị chưa từng thốt lời than thở, bởi trong lòng luôn hiểu: chồng là người lính, anh thuộc về Tổ quốc. Gánh nặng kinh tế, chăm con, lo toan hai bên nội ngoại - chị đều chu toàn. Những lúc con ốm, những lần ngồi một mình đón giao thừa xa chồng, hay khi gặp khó khăn trong cuộc sống - chị chỉ thầm lặng vượt qua, để chồng không bị phân tâm nơi thao trường.

Điểm tựa của người lính

Khi con được 2 tuổi, anh Công được điều động về đơn vị gần nhà hơn. Chị bắt đầu mở một cửa hàng nhỏ để phụ thêm kinh tế. Những dịp cuối tuần hiếm hoi, cả gia đình lại sum vầy bên nhau. Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy quý giá hơn bất cứ điều gì, bởi nó là thành quả của những năm tháng xa cách mà tình yêu vẫn vẹn nguyên.

Trong công việc, Thượng úy Lê Tiến Công là người chỉn chu, tận tụy. Anh nhiều năm đạt danh hiệu Chiến sĩ tiên tiến, được tặng Huy chương Chiến sĩ vẻ vang hạng Ba vì 10 năm phục vụ trong lực lượng vũ trang. Nhưng đằng sau những tấm huy chương lấp lánh ấy là một người vợ đã lặng lẽ hy sinh tất cả, để anh trọn vẹn với nhiệm vụ cao cả.

Người lính có thể vững bước giữa muôn trùng thử thách, bởi phía sau họ là hậu phương ấm áp - là người vợ thầm lặng nhưng mạnh mẽ, kiên cường. Họ không khoác lên mình quân phục, nhưng chính họ là những “người lính không quân hàm”, chiến đấu với bao nỗi vất vả đời thường, để giữ gìn hạnh phúc gia đình - nơi bình yên chờ người lính trở về.

Ảnh: NVCC

BÀI VIẾT NỔI BẬT