HẠNH PHÚC CỦA NGƯỜI LÍNH
HẠNH PHÚC CỦA NGƯỜI LÍNH
TRẦN THANH HUYỀN
Chiều muộn, trong sắc nắng dịu cuối ngày, Đại úy Nguyễn Duy Lý – Chính trị viên Tiểu đoàn 24, Sư đoàn 315 (Quân khu 5) – lần đầu tiên sau nhiều năm, được đón con gái sau buổi tan học. Ánh mắt con bé rạng ngời niềm vui, ôm chầm lấy cha trong tiếng reo vang: “Bố tớ là bộ đội đấy! Hôm nay và cả nhiều ngày sau nữa, tớ sẽ được bố đón nhé!” – Câu nói hồn nhiên của con khiến anh nghẹn ngào, xúc động. Bởi đó là điều vợ con đã mong mỏi biết bao năm.
Về tới nhà, anh Lý nhanh chóng xắn tay vào bếp phụ vợ chuẩn bị bữa tối. Người phụ nữ gắn bó, đồng hành cùng anh từ những ngày đầu đời là chị Trần Thị Lệ Thủy – bạn học thời cấp 3. Hồi đó nhà chị cách xa trường huyện nên bố mẹ thuê cho căn phòng trọ nhỏ gần trường để tiện đi học. Vô tình cô giáo xếp hai người ngồi cùng bàn, qua trò chuyện, anh biết chị thuê trọ gần nhà mình. Từ đó, họ là đôi bạn cùng bàn, cùng đi bộ tới trường, cùng chia sẻ buồn vui tuổi học trò. Ngày ra trường, trang lưu bút học trò ghi dấu biết bao kỷ niệm. Anh ước mơ vào quân ngũ, còn chị theo đuổi lĩnh vực kinh doanh. Khi anh nhận giấy báo nhập học Trường Sĩ quan Lục quân 2, chị tặng anh lọ thủy tinh chứa ngàn ngôi sao gấp tay, gửi theo lời chúc may mắn và thành công. Còn anh khẽ nắm tay bạn gái thay cho lời muốn nói nhưng chưa dám thổ lộ.
Anh vào quân ngũ, chị học Trường Cao đẳng Công nghệ thông tin Hữu nghị Việt - Hàn. Hằng tuần, những trang thư tay, nhật ký trao gửi qua đường bưu điện là cầu nối bền chặt giữa hai trái tim trẻ. Dịp nghỉ tết năm thứ nhất, vào khoảnh khắc đêm giao thừa, anh đón chị đi xem pháo hoa, lần đầu nắm tay và ngỏ lời yêu. Cả hai nhìn lên bầu trời và mơ ước… Từ đó, họ cùng viết nên câu chuyện tình lặng lẽ mà sâu sắc giữa quân ngũ và đời thường.
Năm 2015, họ nên duyên vợ chồng. Nhưng hạnh phúc chưa trọn vẹn vì đặc thù công tác xa nhà. Khi con gái đầu lòng – bé Nguyễn Trần Vy Chúc – chào đời, anh đang học ở Đà Nẵng, chẳng thể có mặt. Những năm đầu đời của con, chị Thủy một mình chăm sóc, gồng gánh kinh tế, chia sẻ gánh nặng với chồng bằng công việc kế toán và làm thêm đêm khuya. Con đau ốm, mẹ gắng gượng. Bố ở xa, chỉ có thể gọi điện hỏi han. Tình yêu của anh được gửi gắm trong từng cuộc gọi, trong ánh mắt đầy lo toan và trong sự kiên nhẫn lắng nghe tâm tình của vợ.
Đến năm 2020, gia đình chào đón thêm cháu thứ hai. Cuộc sống càng thêm bộn bề. Chị quyết định nghỉ việc văn phòng để chuyển sang làm kinh doanh tại nhà, vừa chăm con, vừa lo cho nội ngoại. Dù khó khăn, chị chưa bao giờ than phiền. Mười năm, vợ chồng mỗi người một nơi, cách nhau hơn trăm cây số. Mười cái Tết, mẹ con lại khăn gói lên đơn vị, đón xuân cùng anh – khoảng thời gian quý giá hiếm hoi cả nhà được đoàn tụ.
Nhiều lần, hai đứa con nhỏ nhìn bạn bè được bố mẹ đưa đón mỗi ngày, đã hỏi mẹ trong nước mắt: “Sao bố không về đón con hả mẹ? Con cũng muốn được bố đưa đi học như các bạn!” Chị Thủy chỉ biết ôm con vào lòng, rưng rưng giải thích: “Vì bố là bộ đội, phải canh giữ bình yên cho nhiều người khác nữa con à…”.
Hiểu nỗi vất vả, thiệt thòi của vợ con, Đại úy Nguyễn Duy Lý đã quyết định chuyển lên thuê nhà gần đơn vị để có thể gần gia đình hơn. Với anh, đó là cách để bù đắp phần nào những năm tháng dài vợ một mình lo toan, để những đứa trẻ được lớn lên trong vòng tay đủ đầy của cả bố và mẹ.
Còn với chị Thủy, bao gian khó từng trải qua chẳng thấm vào đâu so với những hy sinh âm thầm của chồng – một người lính đang ngày ngày góp phần gìn giữ bình yên Tổ quốc.
Giữa bộn bề cuộc sống, câu chuyện của gia đình Đại úy Nguyễn Duy Lý không chỉ là bản tình ca đẹp đẽ của lòng thủy chung và nghị lực, mà còn là minh chứng sống động cho sự hy sinh thầm lặng của những người lính – và cả những người vợ lính – nơi hậu phương lặng lẽ mà bền gan.
Ảnh: NVCC




























