column_right getExtensions 1732292052-1732292052

column_right module news_latest

column_right module news_featured

column_right module news_by_category

column_right module news_by_category

column_right module news_by_category

column_right module news_by_category

column_right module banner

column_right prepare data 1732292052-1732292052

EM VÀ ANH…

EM VÀ ANH…

Đăng bởi: Admin Ngày đăng:14-12-2022

EM VÀ ANH…

Mình sẽ mãi bên nhau

Mình bên nhau được bao nhiêu thời gian rồi anh nhỉ? Chỉ biết rằng căn nhà nhỏ của chúng ta vẫn ở đó, vững chãi suốt mấy mùa đã qua dù nắng mưa bão tố. Vậy mà, biết bao lần em vẫn đặt câu hỏi “Em đang nghĩ gì anh biết không” trong lặng im rồi lại muốn anh tự hiểu và trả lời thật thích đáng. Vợ anh thật vô lý, thật buồn cười và luôn rắc rối, phải không anh? Nhưng em tin, mọi phụ nữ trên thế gian này ai cũng có lý do để đôi lần hỏi vậy...

Em vẫn luôn nhớ về những tháng ngày yêu. Khi ấy, trong mắt mình chẳng có gì ngoài nhau đâu anh nhỉ. Anh luôn chiều chuộng, ân cần và chủ động làm lành mỗi khi em hờn dỗi. Mình đã cùng hướng về một tương lai chỉ cần có nhau thôi cũng đủ hân hoan, tin cậy. Bao trong trẻo, chân thành, em gửi trọn về anh - người đàn ông em muốn tựa nương và gửi gắm cuộc đời. Mỗi lần em kể lại, anh cười. Thì kệ, kỷ niệm đẹp, mình cứ phải “hâm nóng” để cùng nhau trân trọng suốt đời chứ. Dù bây giờ, em đã là một người phụ nữ biết thu vén chăm sóc cửa nhà, lo cho chồng con, nhưng em cũng vẫn là cô gái bé bỏng của anh năm xưa - muốn hồn nhiên, nhõng nhẽo chẳng già nua phai nhạt.

Cuộc sống sau hôn nhân không phải chỉ có màu xanh của trời, màu hồng của mây mà luôn đặc dày những quanh co muôn hình vị. Anh thường bảo, em cứ nhẹ nhàng có phải đáng yêu hơn không, sau mỗi lần em cằn nhằn, em nói nhiều và to tiếng nóng giận. Em biết mình hơi ích kỷ, nhưng quả thực em luôn cần nơi anh sự độ lượng và bao dung. Có những điều em phải lắng tâm, dù chẳng muốn nhận mình sai nhưng em đã âm thầm tự kiểm. Em thừa nhận chẳng thể nào chu toàn khéo léo được như các cụ, các bà, các mẹ, các chị của thời xưa nhưng em tự tin rằng mình năng nổ hoạt bát và trách nhiệm luôn tràn đầy. Em vừa làm việc kiếm tiền vừa chăm chút từng bữa cơm cho chồng con như bao người vợ của những gia đình khác. Nhiều khi em ngỡ mình là siêu nhân có thể phân thân mà xử lý la liệt những công việc không tên ngày nào cũng chờ mình mỗi khi trở về.

Em biết anh cũng mệt khi vất vả lăn lộn cả ngày với công việc như em hoặc hơn thế nữa. Nhưng anh hãy gắng chia sẻ cùng em thêm nhiều việc nhà nữa nhé. Ngày xưa yêu nhau anh vẫn thường làm tranh phần em tất cả mà. Khi em vào bếp thì anh nhặt rau. Em tắm cho con thì anh gấp quần áo. Mỗi người một việc, loáng cái là xong ngay, rồi cả nhà ta lại quây quần bên mâm cơm đầm ấm. Buổi tối anh xem tin tức, giải trí còn em kèm con học bài. Cảm giác được anh chia sẻ từ những thứ đời thường đối với em luôn trở thành những điều vô cùng ý nghĩa. Điều đó giá trị hơn gấp nhiều lần so với những thứ quà vật chất bày bán ngoài kia.

Em biết có nhiều cặp vợ chồng mâu thuẫn bất đồng dẫn đến ly hôn, chia lìa con cái. Đau chứ, anh. Lại có những đôi sống với nhau đến nửa đời người, con cái lớn khôn, mà vẫn chia tay với lý do “không hợp”. Cuộc sống sau ly hôn có thể tốt, hoặc xấu, nhưng vết thương lòng thì khó mà hàn gắn. Những lời thề non hẹn biển, họ đã quên nhẹm từ lâu sau “cái tôi” to đùng. Khi đã cạn lòng bao dung thì kết cục là đường ai người nấy bước.

Bát đũa còn có lúc xô lệch huống nữa vợ chồng mỗi người một tính nết! Những áp lực về cuộc sống và công việc cùng những mối quan hệ xã hội cũng đem lại không ít những rắc rối, không loại trừ một ai. Biết vậy, nhưng em luôn đặt niềm tin vào anh, vào chính mình để rồi làm điểm tựa, sát cánh bên nhau cùng bước tới.

Em thích cảm giác được tựa vào vai anh mà ngắm trăng sao của trời đêm bên ngoài ô cửa, rồi hít hà thật lâu những làn gió mộc mạc dịu sâu, cùng nói với nhau những chuyện không đầu không cuối. Em không muốn ở ngôi nhà quá rộng bởi mình gọi nhau sẽ chẳng thể nghe rõ lời, lúc giận dỗi làm sao có thể nhìn thấy nhau khi mỗi người, mỗi phòng, mỗi gác. Em chẳng quan trọng là mình phải được đi du lịch nơi đắt đỏ xa xôi vì với em bất kể nơi đâu có anh và con… đều là hạnh phúc.

Có những lúc em gần như quên bản thân, ít gặp gỡ bạn bè, bỏ luôn cả môn cầu lông, bóng bàn mà em từng say mê cuồng nhiệt. Có những ngày em buộc tóc vội vàng mà chẳng kịp soi gương, có lúc áo quần giản đơn tuềnh toàng không son phấn nước hoa. Em mệt, em khóc và giận lẩy, rằng em vì ai mà nên nỗi? Anh lặng thinh, anh không đổ lỗi cho ai dù anh cũng chẳng mấy khi đi nhậu nhẹt hay tán gẫu cùng bạn bè, hoặc nếu có uống quá chén sau mỗi buổi vui anh thường lặng đi ngủ chứ chưa từng càn quấy, như ai đó say mèm không biết lối về ngoài kia. Niềm vui của đàn ông giản đơn là thế, nhưng khi có vợ con rồi cũng trở nên giới hạn khuôn khổ phải không anh. Dù cuộc sống của mình chưa thật hoàn hảo đủ đầy nhưng em luôn cảm thấy bình an và hạnh phúc. Anh đã thay đổi rất nhiều khi con chúng ta mỗi ngày một lớn. Anh sửa sang nhà cửa, đồ điện, xe cộ và mọi vật dụng khác trong nhà khiến em chưa từng phải chạm vào chiếc kìm hay tua vít. Những lúc anh say sưa làm việc có lẽ luôn là hình ảnh em muốn ngắm nhìn và nhớ mãi. Giọt mồ hôi anh rơi mang theo những mặn mòi để rồi mẹ con em chưa bao giờ cảm thấy khát.

Ca dao có câu: “Chồng em áo rách em thương/ Chồng người áo gấm xông hương mặc người”. Nó khiến em luôn nhớ và tâm niệm, để được bên cạnh anh bằng sự sẻ chia, quan tâm và thủy chung son sắt… Lại nhớ câu “Thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn”. Em hiểu và giữ mãi ngọn lửa ấm, anh ạ.

Chặng đường phía trước sẽ bằng phẳng hay gập ghềnh, mình sẽ vẫn cùng nhau, sống vì nhau nhiều hơn, nhé anh!

Hãy sống vì nhau nhiều hơn

MỘC NHIÊN
Ảnh minh họa: Internet

BÀI VIẾT NỔI BẬT